Đang định mở miệng, Trì Vi đã đi trước một bước nói ra lựa chọn của bản thân, cô đặt tay vào lòng tay Lệ Trường Phong: "Bạc Dạ Bạch, nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi chúng ta đã từng kết giao. Cho nên, nể phần tình nghĩ đó, tôi đến để thăm anh một chuyến..."
"Chỉ một lần này thôi... Về sau, anh sống hay chết, cũng không liên quan đến tôi."
Một câu quyết tuyệt, không để lại bất cứ đường lui.
Là nói cho Bạc Dạ Bạch nghe, cũng là nói cho... Lệ Trường Phong nghe!
Lông mi như cánh bướm của Trì Vi rủ xuống, che đậy suy nghĩ trong đáy mắt, tùy ý để Lệ Trường Phong nắm tay dẫn đi.
Nháy mắt, dẫn cô ra khỏi phòng bệnh, đứng dưới ánh đèn hành lang.
Không hiểu sao, cô lại cảm thấy chột dạ, thậm chí không có dũng khí quay đầu lại nhìn Bạc Dạ Bạch một lần.
Ngay sau đó, Bạc Dạ Bạch còn chưa mở miệng, một bóng dáng đã lao đến trước người cô: "Trì Vi, cô thật đủ nhẫn tâm!"
Lập tức, Trì Vi ngẩng đầu nhìn, trên mặt thoáng qua kinh ngạc.