Trong lúc đó, Trì Vi không rõ thế nào, lại tiện tay đẩy một cái, cảm giác được cánh tay của anh buông lỏng.
Nhất thời, nhảy ra khỏi lòng anh.
"Bịch - - "
Cố tình ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng động.
Nghiễm nhiên, thân hình Bạc Dạ Bạch bất ổn, va vào vách tường: "Khụ khụ..."
Theo sát sau đó, chính là một trận ho khan kịch liệt, từng đợt lại từng đợt, tình huống không quá lạc quan.
Trì Vi nghe từng tiếng ho khan mà trái tim co rút thành một cục, càng ngày càng trầm xuống.
Bỗng, cô hít sâu một hơi, trầm giọng mở miệng: "Bạc Dạ Bạch, anh nhất định phải như vậy sao?"
Sắc mặt Bạc Dạ Bạch trong trẻo lạnh lùng, trong bóng tối nhìn cô, môi mỏng khẽ cất lời lạnh nhạt: "Trì Vi..."
"Nếu, anh muốn, chỉ là vẻ bề ngoài của tôi. Vậy thì, tôi cho anh..."
Cùng lúc, cô khẽ mở miệng, lộ ra đùa cợt vô tận.
Bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng.