"Tôi không nhìn lén..."
Theo bản năng, Trì Vi phản bác một câu.
Bỗng, như ý thức được cái gì, đôi mắt trừng lớn, thoáng chút hoang mang: "Đợi một chút, làm sao anh biết... Tôi trốn trong tủ quần áo?"
Nói rồi bỗng nhiên, bất giác cô liền hiểu ra, xấu hổ căm giận nói: "Vừa rồi là anh cố ý!"
"Cố ý cái gì?"
Bạc Dạ Bạch chậm rãi hỏi, cả người bình thản như không có chuyện gì.
"Cố ý coi tôi thành Trì An Hảo!"
Cắn răng nói ra từng chữ, Trì Vi hậm hực trách mình nhất thời ngu ngốc.
Biết rõ, Bạc Dạ Bạch từ chối Trì An Hảo, từ chối hoàn toàn, làm sao có thể chỉ trong chớp mắt, đột nhiên thay đổi tâm ý?
Huống chi, anh còn trực tiếp giở trò, giọng nói lộ vẻ mờ ám!
Thì ra, ngay từ lúc mới bắt đầu, anh liền biết, cô trốn trong tủ quần áo.
Nghĩ đến đây, bên tai liền vang lên nhận xét của anh: "Đại tiểu thư, không quá bảo trì được bình thản."
Không quá bảo trì được bình thản?