Đối với chuyện này, Bạc Dạ Bạch chưa từng miễn cưỡng, chỉ vòng một tay ôm eo cô, trở tay chuyển người.
Trì Vi chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, thân thể rồi đột nhiên va phải vách tường phía sau, rơi vào tình cảnh không thể trốn cũng không thể lùi.
"An An, ôm lấy eo tôi."
Bên tai, giọng nói của Bạc Dạ Bạch bớt đi vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhiều thêm một chút ôn hòa.
Rất nhanh, người đàn ông kéo lấy tay cô vòng quanh hông anh: "Nghe lời, để tôi thương em."
Cuối cùng, lúc nghe được câu này, Trì Vi đã nhịn đến cực hạn.
Nhắm mắt lại, cảm nhận Bạc Dạ Bạch xốc vạt áo của cô lên, bàn tay to từ phía dưới thăm dò vào, vuốt ve từng chút một.
Bỗng, Trì Vi giơ hai tay chống trên ngực anh, liên tiếp đẩy anh ra.
Ngoài ý muốn, Bạc Dạ Bạch thuận theo, tùy ý để cô đẩy ra, đôi mắt đen như mực: "An An..."
"Tôi không phải An An!"
Nghe người đàn ông lại gọi hai tiếng "An An", giọng nói Trì Vi bén nhọn, run rẩy nói ra một câu.