"Xin lỗi?"
Giống như nghe được chuyện gì đáng chê cười, Trì Vi lặp lại hai chữ, cả người khẽ run: "Thật là hiếm thấy, người như anh cũng sẽ nói 'Xin lỗi' ... Dùng một thân đầy vết thương khi bị cưỡng bức, đổi lấy hai chữ 'Xin lỗi', thật mẹ nó đáng giá!"
"Chát —— "
Dứt lời, cô bỗng dưng giơ tay vung một cái tát lên khuôn mặt hơi nghiêng của Bạc Dạ Bạch.
Lại thấy, Bạc Dạ Bạch không tránh không né, mặc cho cô đánh mình.
Trên thực tế, Trì Vi không còn bao nhiêu sức, một cái tát này đánh lên mặt người đàn ông cũng chỉ giống như chơi đùa, không tạo nên mảy may thay đổi gì.
Nhưng mà... Lực đạo nhẹ, ý nghĩa thì nặng.
Yên lặng một lúc, trong lúc này Trì Vi vẫn luôn mím môi, thậm chí khớp hàm còn run lên, có chút nói không nên lời.
Cuối cùng, cô miễn cưỡng dùng ngữ điệu phá vỡ bầu không khí, khó khăn nói ra một câu: "Bạc Dạ Bạch, anh dựa vào cái gì?"