Lời vừa nói ra, thân hình Bạc Dạ Bạch khựng lại, tạm dừng vài giây: "Đại tiểu thư đã sớm hận, không phải sao?"
Trên trán Trì Vi lấm tấm mồ hôi lạnh, mí mắt vô lực mở, giọng nói đầy căm hận: "Phải, tôi hận anh. Bạc Dạ Bạch, tôi hận anh!"
Còn chưa nói xong, đã phải kêu lên một tiếng đầy lạnh lẽo, chỉ vì người đàn ông bắt đầu cắn nuốt cô.
"Gọi tôi, tôi muốn nghe."
Lời thì thầm như ma quỷ, tiếng nói Bạc Dạ Bạch đầy vẻ dịu dàng, giống như tiếng trời.
Cử chỉ như thiên thần nhưng lời nói lại đầy cám dỗ như ác quỷ, dụ cô rơi vào vực sâu.
Nhưng trước mắt Trì Vi từng đợt biến thành màu đen, trong một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy bản thân có thể sẽ chết.
Cuối cùng, cô vẫn phải chịu thua, không khỏi dịu giọng nói: "Được... Tôi gọi. Chỉ cần anh nói chuyện có thể giữ lời, bảo người của anh dừng tay..."
Không ai có đủ sức chịu người hành hạ như vậy, cứ tiếp tục thế này... có thể sẽ mất mạng người!