Trì Vi gần như không chút nghĩ ngợi, gằn từng tiếng đầy tùy ứng.
Bởi vậy, vừa dứt lời chỉ trong nháy mắt, trái tim khẽ run lên.
Thật ra, điều cô muốn nói, không phải như thế.
Nhưng theo bản năng, vì vừa bị Trì Vị Vãn ảnh hưởng, nhất thời không khắc chế được cảm xúc!
"Rất nhanh, tôi sẽ rời đi."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt đáp một câu, giữa lông mày là vẻ mệt mỏi.
Sau khi Trì Vi nghe câu trả lời này, chỉ cảm thấy nặng nề nói không nên lời.
Hơn nữa đúng lúc này, Trì Vị Vãn vừa có chút bất mãn, lại vừa có chút lo lắng nói chen vào: "Trì đại tiểu thư, cô không biết... Tiên sinh vừa đến mùa đông, trái tim sẽ dễ phát bệnh, cần tĩnh dưỡng nhất sao! Trạng thái hiện tại của anh ấy, ra ngoài sẽ có thể gặp chuyện không may..."
"Phải, tôi không hiểu. Cho tới bây giờ, tôi đều không hiểu anh ấy..."
Anh là ai, đến từ đâu, có mục đích gì, một loạt những câu hỏi.
Chợt quay đầu, Trì Vi mới phát hiện ra, chính mình hoàn toàn không biết gì cả!