"Anh có ý gì?"
Đột nhiên, nghe Cung Tu nói một câu như vậy, sắc mặt Ngu Phi Noãn thay đổi.
Rõ ràng, Bạc Dạ Bạch là phụng mệnh Giang Tứ gia, cố ý đến cứu cô ta.
Như thế nào đột nhiên lại thành ra như vậy?
Lại thấy Cung Tu nhếch môi mỏng, đầy trêu đùa nói: "Ngu tiểu thư, Tứ gia chưa bao giờ thừa nhận hôn sự này, cô căn bản không tính là vị hôn thê của anh ấy. Chính vì thế, cô sống hay chết, Tứ gia cũng không cần..."
"Anh nói bậy!"
Nháy mắt, Ngu Phi Noãn đã hiểu ý trong lời nói của Cung Tu, không khỏi mặt đỏ tai hồng phản bác.
Nếu giống như anh ta nói, ngay từ đầu hôn sự chỉ là một mình nhà họ Ngu tự nguyện... Vậy, cái gọi là cô ta đào hôn, há không phải là một truyện cười?
Cô ta luôn mồm nói sẽ không gả cho Giang Tứ gia, có chết cũng không muốn xung hỉ, lo lắng đối phương éo cưới... Kết quả là, chuyện hoàn toàn ngược lại, cô ta lại tự mình đa tình!