"Vậy sao."
Hai chữ nhàn nhạt, thốt ra từ trong miệng Bạc Dạ Bạch, vô thức lộ ra âm trầm lạnh lẽo.
Không ai nhìn ra lúc này anh đang nghĩ gì, nhưng lại có thể loáng thoáng phát hiện, quanh thân giống như bị bóng tối cắn nuốt, nguy hiểm trùng trùng nói không nên lời.
Chỉ thấy Kền Kền, tùy ý cười nói: "Giang Tứ gia, rơi vào trong tay mày, tao đã chấp nhận rồi! Chỉ có điều chậc chậc, nếu như mày thật có thể dằn lòng lại, vì chính người phụ nữ của mày, đánh nhau với tao một trận! Liệu mày có dám không?"
Đương nhiên, anh ta đã âm thầm quan sát Bạc Dạ Bạch, tự nhiên biết rất rõ, trên cơ thể người này có khiếm khuyết.
Hơn nữa giờ phút này, nhìn gần là có thể dễ dàng nhìn ra, trên mặt Bạc Dạ Bạch có vẻ bị bệnh!
"Tứ ca, không cần để ý tới anh ta! Anh ta chính là cố ý nói, tâm tư không đơn thuần..."
Cung Tu đúng lúc mở miệng, nhắc nhở Bạc Dạ Bạch.