Ý tứ trong lời nói, gần như lộ rõ trên mặt.
Nghĩ đến thái độ của Ngu Phi Noãn, hoàn toàn không giống với Ngu tổng thống, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt đáp lại: "Cứu lệnh ái, chỉ là ngoài ý muốn, không có duyên phận gì đáng nói."
Ngu tổng thống nghe vậy, trong lòng "Lộp bộp ——" một chút, nghe rõ ràng ý tứ là đang phân rõ giới hạn!
Lại vừa nghĩ tới con gái mình muốn sống muốn chết không chịu gả cho Giang Tứ gia, thậm chí lần này rời nhà trốn đi cũng là vì đào hôn.
Con gái từ nhỏ được nuông chiều, không chừng đã nói ra lời gì với Giang Tứ gia, suy nghĩ có chút khựng lại: "Tứ gia, Phi Noãn bị tôi làm hư, khó tránh khỏi có chút tùy hứng. Nếu như không cẩn thận đắc tội chỗ nào, còn xin thông cảm nhiều hơn —— "
Nghe vậy, lông mi đen của Bạc Dạ Bạch rủ xuống, không dậy nổi nửa điểm gợn sóng: "Chuyện Ngu tiểu thư, không liên quan gì tới tôi, chưa nói tới thông cảm."
Mắt thấy từng câu từng chữ, thái độ điềm nhiên không quan tâm.