Bất ngờ chính là Bạc Dạ Bạch, nhìn đến dung nhan thanh lãnh như vẽ, trên thân bộc lộ lệ khí ngàn trùng, ra tay thô bạo không lưu tình chút nào.
Bị Bạc Dạ Bạch đánh, Kền Kền vẫn còn đang cười như điên, lộ ra mấy phần điên cuồng: "Có người chôn cùng... Cùng chết... Cũng đáng..."
"Chôn cùng? Đống thuốc nổ sớm đã dỡ bỏ, chỉ có anh chết!"
Trong đám người, Cung Tu chậm rãi đi lên trước, vô tình đập nát mộng đẹp của Kền Kền.
"Cậu nói cái gì? Đây không có khả năng! Không có khả năng..."
Kền Kền chớp mắt kinh ngạc, vừa muốn mở miệng hỏi lại, lại bị trúng một quyền, cả người choáng đầu hoa mắt.
Rất nhanh, Bạc Dạ Bạch liên tiếp một quyền lại một quyền, Kền Kền bị đánh đến máu me đầy mặt, khó khăn lắm ngất đi.
Trong lúc mơ hồ, ánh mắt sau cùng của Kền Kền, liếc về phía máy bay trực thăng, ở trong có người rơi xuống.
Ban đầu tưởng rằng đó là thủ hạ của mình, lại là một người áo đen xa lạ, cung kính gọi Bạc Dạ Bạch : "Ông chủ."