Sau đó, người đàn ông từ xa đi đến, trên người không nhiễm bụi trần, trong đêm đông gió tuyết, giống như sen trên núi cao, hơi thở cao quý bức người
Cách một khoảng, chỉ liếc mắt một cái, Trì Vi đã nhận ra người đàn ông, trái tim đầy ấm ức, khổ sở, đau đớn, giống như tìm được nơi để dựa vào: "Thầy..."
Nghe vậy, Bạc Dạ Bạch thoáng nhìn qua thiếu nữ, sau đó từng bước đến gần.
Khi anh vừa bước chân lên tầng cao nhất, lập tức một hàng lính đánh thuê nhào ra, vây anh vào giữa, cho dù có trốn cũng không trốn được!
Những chiếc đèn treo trên trần nhà, theo đó mà mở lên.
Gương mặt Bạc Dạ Bạch, lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ngu Phi Noãn liền ngẩn ra, lần đầu nhìn thấy Bạc Dạ Bạch, gương mặt như ẩn như hiện trong tuyết trắng bay lượn.
Mấy năm nay, cô ta vẫn luôn ở Hoa Thành, đã từng gặp qua vô vàn những những đàn ông muôn hình muôn vẻ, nhưng lại không một ai có thể thắng anh!