"Xin lỗi."
Hai chữ nhàn nhạt thốt ra từ trong miệng Trì Vi.
Nếu như nói, lúc trước nữ sinh còn có thể ráng chống đỡ, giờ phút này đã hoang mang lo sợ: "Thật xin lỗi... Là miệng tôi tiện... Cô không cần để ở trong lòng..."
"Các người thì sao? Còn có ai, có lời muốn nói."
Sau đó, Trì Vi lại ngẩng đầu một cái, thần sắc giống như cười mà không phải cười.
Lập tức, một mảnh trầm mặc.
Liếc nhìn một màn này, tâm tư Trì Vi cũng buông xuống: "Vừa rồi lời tôi nói, nếu có ai ghi âm, hoặc là truyền đi. Các người tốt nhất nên chắc chắn là tôi không tra ra là ai, nếu không...'Hai chữ 'Bức tử', tôi sẽ chân chính trình diễn nó một lần."
Trì Vi nói xong, chậm rãi đứng dậy, liền muốn rời khỏi phòng học.
Gần như không tự chủ được, đám người vây xem tránh ra một con đường ở giữa, để thiếu nữ dễ dàng đi qua.