Lê Tuyết Tâm rất có tâm cơ, không thể nào không biết cầu tình cô vô dụng... Huống hồ, đây là cửa bệnh viện, lúc nào cũng có người đến người đi, đột nhiên trình diễn một màn như thế.
Trong này, rõ ràng có mưu đồ khác.
Lại thấy, ánh mắt Lê Tuyết Tâm né tránh, nhỏ giọng nói: "Tôi không có mục đích gì... Chỉ muốn cầu xin cô giơ cao đánh khẽ... Trả lại vị hôn phu cho tôi..."
"Cô làm tiểu tam, dáng vẻ đúng là kiêu ngạo! Quyến rũ vị hôn phu nhà người ta, còn không biết hối cải tí nào...."
Đúng lúc này, có người đẩy Trì Vi ra, kèm theo lời nhục mạ hung tợn.
Có đôi khi chính là như vậy.
Thường thường, người ta không hỏi chân tướng, chỉ tin vào hai mắt của mình.
Trì Vi lùi về phía sau một bước, trên mặt đất đọng băng tuyết, không tránh khỏi trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang.
Lúc mấu chốt, một bóng dáng thon dài xuyên qua đám người, không để ý mọi người chỉ trỏ, bảo vệ trước mặt thiếu nữ.