"Đồn đãi vớ vẩn, quen nghe nhầm đồn bậy."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng nói một câu, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
Nghe vậy, Trì An Hảo hai mắt đẫm lệ, cảm thấy bản thân mình quá đau đớn: "Đại ca ca, sáu năm của em và anh, cứ như vậy... Không đáng tin tưởng sao?"
"Bóp méo sự thật, không đáng tin tưởng."
Mặc dù Trì An Hảo khóc như hoa lê dính mưa, nhưng Bạc Dạ Bạch không hề động lòng.
Sau đó, sửa đúng sự thật: "Chị của cô, cô ấy cho tôi lần đầu tiên. Cô ấy rất sạch sẽ, sạch sẽ hơn bất cứ ai —— "
Theo lời của Bạc Dạ Bạch, Trì An Hảo lập tức cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó không thể tin tưởng.
"Đại ca ca, anh nói... Là thật sao?"
Một lúc lâu sau, cô ta chật vật hỏi, đầu óc trở nên trống rỗng.
"Là cô chưa bao giờ hiểu cho cô ấy."
Bạc Dạ Bạch tiện tay rút ra một tờ khăn giấy, đưa tới trước mặt Trì An Hảo: "Làm bạn bè, đừng làm xấu mặt sáu năm qua lại. Tôi hy vọng, đây là lần cuối cùng —— "
…