Trì Vi vừa nói vừa tiến lên, cầm lấy một chiếc khăn mặt sạch, lau tóc cho người đàn ông.
Vừa lau khô nước, vừa mở miệng hỏi: "Thầy, lúc nào xuất viện?"
"Muốn ra viện, lúc nào cũng được."
Bạc Dạ Bạch đáp lại nhàn nhạt, thần sắc không tự nhiên lắm, chỉ vì không quen được thiếu nữ lau tóc.
Nhất là thiếu nữ lúc này, lấy những ngón tay thon dài mảnh mai, xen vào từng lọn tóc vuốt đi vuốt lại.
"Thầy, trước kia... Có người phụ nữ nào giúp thầy lau tóc như thế không?"
Bỗng dưng, trong lòng Trì Vi hiếu kì, thuận miệng hỏi ra.
Đối với chuyện này, Bạc Dạ Bạch không ngại thừa nhận, đáp lại thật lòng: "Có."
Cho dù chỉ là một đáp án, cũng hợp tình hợp lý, Trì Vi vẫn cúi người, trầm giọng suy đoán: "Người phụ nữ kia... Cô ấy là Trì Vị Vãn?"
"Ừm, là A Vãn."
Lại là một câu thừa nhận, không có nửa điểm giấu diếm, thái độ của Bạc Dạ Bạch thản nhiên.