Cung Mặc vừa nói vừa đưa tay vuốt lên lông mày đang nhíu chặt của cô gái, vừa thận trọng lấy lòng.
Nếu như không phải Tinh Tinh một lòng muốn bên cạnh Vi Vi, khăng khăng bỏ lại mình, anh sẽ không nói ra lời vừa rồi!
Dù sao, Tinh Tinh thế nhưng là món quà trời cao ban cho, nhất định phải bảo vệ bí mật không thể nói.
Nếu không, Tinh Tinh liền sẽ biến mất, làm sao anh bỏ được chứ?
Hoàn toàn bất đắc dĩ, anh mới thử nói ra lời vừa rồi, cuối cùng Tinh Tinh cũng thay đổi ý kiến, nguyện ý đáp ứng mình.
Tốt như vậy, đúng hay không?
Chỉ là Tinh Tinh... Vì sao không vui vẻ? Bắt đầu từ khi nào, cô ở bên cạnh anh, đã mất đi nét mặt tươi cười.
Ở một bên, lái xe vẫn luôn chờ, liếc qua một màn như thế: "..."
Dưới ban ngày ban mặt, cứ ôm nhau đứng như vậy, mấu chốt đàn ông ôm đàn ông... Biết rõ bức tranh không đúng lắm, vậy mà cảm giác vô cùng duy mỹ!
Cuối cùng, xe taxi rời đi, Cung Tinh Tầm kéo Cung Mặc tiến lên, vào cửa gặp Trì Vi.