Vui mừng còn chưa kịp cảm nhận, liền lập tức cứng đờ, sắc mặt Trì An Hảo khẽ chuyển thành trắng, trong lòng nổi lên mất mác.
Viết thư sáu năm, đến lúc có thể gặp nhau.
Lại chỉ là tình cảnh này, cùng trong tưởng tượng của mình... Thật sự khác quá xa!
Sớm biết rằng, người đàn ông tên Bạc Dạ Bạch này, anh trong trẻo lạnh lùng, cao xa, lạnh bạc.
Nhưng, cô ta vẫn mang ảo tưởng, cảm thấy chỉ cần trả giá, tổng có thể làm ấm trái tim của một người, vì sao... Sẽ là như vậy?
Là Trì Vi, cô ta thay thế mình, giành trước một bước tiến vào thế giới của người đàn ông, mới khiến chính mình không có chỗ dung thân.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trì An Hảo thống khổ, trên mặt cố nén mỉm cười: "Đại ca ca, chúng ta là bạn bè, không phải sao?"
"Ừ, là bạn bè."
Chưa từng phủ nhận điểm ấy, Bạc Dạ Bạch yên lặng đáp.
Sau đó liếc Trì An Hảo, nhất thời có vẻ đăm chiêu.
Trước đó, hai người không gặp mặt, chỉ viết thư, anh nhất thời không nhận ra.