Lê Tuyết Tâm còn đang kêu gào đau đớn, âm thanh thê lương lọt vào tai.
Bất tri bất giác trong lúc đó, người giúp việc nhà họ Hoắc nghe thấy tiếng, nhìn đến một màn như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.
"Đại thiếu gia, Lê tiểu thư như vậy... Làm sao bây giờ?"
Người giúp việc thật cẩn thận hỏi, nhất thời chưa biết làm sao.
Cuối cùng, Hoắc Đình Thâm nhặt lễ vật từ trên mặt đất lên, đặt lại vào hộp, lạnh giọng mở miệng nói một câu: "Gọi lái xe, các người đưa cô ta đến bệnh viện."
Nói rồi, Hoắc Đình Thâm ôm hộp, chậm rãi định rời đi.
Thấy thế, ánh mắt Lê Tuyết Tâm khẽ lóe, bỗng giơ tay túm chặt ống quần anh ta: "A Thâm, em sợ, anh đi cùng em... Có được không?"
Nói rồi bỗng nhiên, giọng nói xen lẫn thống khổ, Lê Tuyết Tâm ở trên mặt đất cuộn tròn người thành một cục: "Máu... em đang chảy máu... Cứu em! A Thâm, anh nhanh cứu em, đây là con của anh, con của anh a..."