Trong phòng bệnh, khắp nơi chỉ có một màu trắng, trang phục cực kì thanh lịch.
Trước mắt, cửa sổ vô cùng lớn, phản chiếu bóng đêm bên ngoài, tuyết đầu mùa không ngừng rơi xuống.
Ngay trước giường, người đàn ông khó khăn dựa vào đó, cho dù mặc quần áo bệnh nhân màu xanh da trời, trên mặt có chút bệnh trạng, nhưng cũng không che dấu được phong hoa tuyệt đại trời sinh.
Bỗng nhiên, người đàn ông khẽ ngẩng đầu, trong mắt sương mù thanh diễm, đáy mắt không vui không buồn.
Ánh mắt hai người, chạm nhau giữa không trung.
"Đại ca ca..."
Thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, Trì An Hảo thì thào một gọi, mang theo vui vẻ không nói ra được, kích động, luống cuống.
Ngược lại, thần sắc Bạc Dạ Bạch thanh lãnh, tiếng nói có chút nhạt: "An An, em đã đến."
Giống như là sự xuất hiện của Trì An Hảo, sớm đã trong dự liệu, ngay cả một chút kinh ngạc... Cũng không có!