Trên trán, mồ hôi dần chảy xuống, cho đến khi rạch hết cả vết sẹo, lúc này cô mới khó khăn dừng tay.
"Năm đó, anh đứng trước linh cữu của mẹ tôi, phủ thêm cho tôi một chiếc áo khoác, cho tôi một phần ấm áp. Sáu năm nay, anh chăm sóc tôi lớn lên, đủ loại quan tâm, chiếu cố, thương yêu... Trì Vi tôi, một mực ghi nhớ trong lòng! Nhưng Hoắc Đình Thâm, một mạng cứu anh này, đủ để trả hết tất cả nợ nần, chưa hề... Tôi không còn nợ anh. Không chỉ không nợ, nhà họ Hoắc các người dựa vào nhà họ Trì, đã đạt được lợi ích không chỉ hai ba lần ! Còn có cô, Hoắc Lan Thiến..."
Giọng nói như tự nhủ, lúc này mắt Trì Vi cong lên, hờ hững liếc nhìn Hoắc Lan Thiến.
"Đêm tôi đính hôn, cô thầm mến A Tầm, ghen ghét tôi và A Tầm thân mật, sử dụng thủ đoạn dơ bẩn, bỏ thuốc vào trong trà của tôi, muốn hại tôi mất đi trong sạch..."
"Trì Vi, cô cô cô... Cô nói hươu nói vượn cái gì? Bớt ở chỗ này ngậm máu phun người! Cô có chứng cứ gì, chứng minh là tôi bỏ thuốc?"