Bên ngoài sân trường, mùa hoa mai nở rộ.
Hoắc Đình Thâm nắm tay Lê Tuyết Tâm, hình ảnh hai người xứng đôi đập vào mắt: "Vi Vi, bạn gái của anh, gọi là chị dâu."
Bỗng nhiên, Trì Vi nhẹ nhàng cười một tiếng, thản nhiên nói: "Chúc mừng Hoắc đại ca, đã tìm được người yêu."
Sau đó, liên tiếp ba bốn tháng, cô nhìn thấy Hoắc Đình Thâm che chở bảo vệ cho Lê Tuyết Tâm, nâng ở trong lòng bàn tay, đau tận trong xương.
Bên cạnh anh ta, dần dần không còn vị trí của cô.
Liên quan tới chuyện cô cứu người, nói hay không nói, cũng đã không còn ý nghĩa.
Cho đến khi, mẹ của Lê Tuyết Tâm bị bệnh, mẹ Hoắc tự mình đến tìm Trì Vi, muốn cô giúp đỡ thêm cho đôi uyên ương... Trì Vi nhận lời, nhưng không muốn mất đi Hoắc Đình Thâm, bắt đầu tính đến đính hôn, trong thời gian ba năm sẽ giành được anh ta.
Nhưng cũng đã tự tay, buông bỏ anh ta.
Sáu năm kết thúc, Trì Vi nhìn Hoặc Đình Thâm, thần sắc nhàn nhạt lạnh lùng.