Lúc từ hôn, không nguyện ý như vậy, chỉ ngay trong chớp mắt, nằm dưới thân Bạc Dạ Bạch, mắt anh ta cũng như mù, vẫn luôn nhìn lầm Trì Vi.
Nghĩ như vậy, cũng bớt áy náy, đi vào trong đám người.
Xa xa, cách đó không xa, Lê Tuyết Tâm nhìn thấy một màn như thế, sắc mặt có chút tối sầm lại.
So với đàn ông, phụ nữ trong chuyện tình cảm, luôn luôn mẫn cảm.
Có lẽ, Hoắc Đình Thâm chưa từng nhận ra, anh ta đối với Trì Vi... Đâu chỉ là tình anh em!
Sợ là đã sớm động tâm, có tình cảm lưu luyến.
Thừa dịp lễ đính hôn còn chưa bắt đầu, Lê Tuyết Tâm nghĩ một chút, lặng yên rời khỏi biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, tối mùa đông chạng vạng, sắc trời còn chưa hoàn toàn trầm xuống, đã giăng đèn kết hoa, một màn vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì bên trong biệt thự, không gian không đủ rộng rãi, nên đã tổ chức ở bên ngoài biệt thự.
Về phần cô ta, còn đang có thai, chỉ trang điểm nhạt, mặc một bộ áo khoác, không để cho mình bị cảm lạnh.