Giống như bừng tỉnh, người đàn ông tiến lên một bước, đưa tay ôm Cung Tinh Tầm vào lòng.
Thời gian trôi qua, người lớn lên không chỉ có cô, còn có anh.
Thế nhưng cho dù là lớn lên như thế nào, anh luôn luôn cao hơn cô, bả vai rộng hơn cô, ôm ấp cô ấm hơn... Năm đó, thiếu niên đơn bạc gầy yếu, đã trưởng thành thành một thanh niên nhẹ nhàng, đủ để che gió che mưa cho cô.
Khó được, Cung Tinh Tầm cười khổ: "Anh, căn bản anh không biết, mình đang làm cái gì!"
Là cô, đều là do cô, một tay lôi kéo anh, rơi vào trong vực sâu.
Mà anh, chẳng những không phản kháng, ngược lại... Không ngừng trầm luân!
"Tinh Tinh, anh không biết cái gì?"
Cung Mặc đưa tay cẩn thận từng li từng tí, giọng nói đầy ôn nhu, ôm cô vào trong ngực.
Trước mắt của anh có một nốt ruồi lệ, mắt phượng hẹp dài lộ ra, tỏa ra yêu dã: "Anh biết, anh thích Tinh Tinh, chỉ thích Tinh Tinh! Anh muốn nắm tay Tinh Tinh đến già, vĩnh viễn ở một chỗ."