Trì Vi nhíu mày, cơ thể hơi cuộn lại, lộ ra sự đau đớn không nói nên lời.
Tuy rằng đã sớm thân mật mấy lần, cô vẫn không thể nào thích ứng.
Thậm chí so sánh với trước đó, còn khó chịu đựng hơn một ít.
Bởi vì Bạc Dạ Bạch không thương tiếc cô, càng không dành cho cô thời gian hòa hoãn!
"Bạc Dạ Bạch... Anh.."
Muốn nói chút gì đó, nhưng giọng nói của Trì Vi run run, vỡ vụn không thành câu.
"Gọi tôi, tôi sẽ nhẹ một chút."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói, giữa chân mày giống băng tuyết, lộ ra sự lạnh lẽo trời sinh.
Bất đắc dĩ, Trì Vi muốn ít chịu tội ít một chút, chỉ có thể hô từng tiếng: "Thầy... Thầy... Thầy..."
Tự chữ lưu luyến, triền miên đến tận xương.
"Đại tiểu thư ở trên giường, rất ngoan."
Lời khen ngợi trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt Bạc Dạ Bạch nhạt xuống, liếc nhìn điện thoại di động ở gối đầu bên cạnh.