Nghe thấy cô gái lấy lòng, Bạc Dạ Bạch hiếm khi cong môi, lộ ra một nụ cười khẽ: "Đại tiểu thư, cô giỏi lắm. Làm chuyện tốt không để lại tên, thật sự giỏi!"
Rõ ràng giọng điệu của người đàn ông ôn hòa, hoàn toàn mang theo ý cười, lời nói còn lộ ra khen ngợi.
Mà cố tình, không biết tại sao Trì Vi đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, muốn rời lực chú ý của người đàn ông khỏi việc, mình lén cầm thư đi.
Chuyện này quả thật chính là lâm thời nảy lòng tham, làm không đúng lúc: "Thầy, đừng nóng giận. Không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sao, chỉ là nhất thời quên mất, cho nên mới...."
"Tức giận sao, cần gì. Nguyên nhân của cô, tôi hiểu."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt ngắt lời cô gái, không để ý đáp lời.
Bỗng nhiên dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông chậm rãi cúi người xuống, tiếng nói trầm thấp say lòng người: "Đại tiểu thư một lòng suy nghĩ vì tôi, thật sự là bé ngoan. Đứa bé ngoan như vậy, hẳn là phải thưởng, không phải sao?"