"Diệp Tố Chi, bà tự nhận là thắng mẹ tôi, phải không?"
Trì Vi hơi dừng bước, xoay người lại lạnh nhạt nhìn Diệp Tố Chi, ngoài ý muốn lại vô cùng bình tĩnh.
"Không phải, dì không hề nghĩ vậy. Dì biết, con và Thanh Thu chắc chắn rất hận dì..."
"Tôi hận bà, điều này không phải giả. Nhưng mẹ tôi, bà ấy không hận bà!"
Một câu bâng quơ cắt ngang lời Diệp Tố Chi, Trì Vi lẳng lặng nói.
Nghe thế, Diệp Tố Chi ngẩn ra, gương mặt hiền lành cứng đờ: "Vi Vi, con nói cái gì?"
"Năm đó, khi bà còn chưa tiến vào Trì gia, mẹ tôi đã thường xuyên nhắc tới bà... Bà ấy nói, bà là bạn thân tốt nhất trên đời của bà ấy, hai người cùng đi học, cùng dạo phố, cùng làm việc! Về sau, Khi chuyện của bà và lão Trì bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, bà ấy càng không phải hận, mà là thất vọng..."
Trì Vi hờ hững nói xong, ánh mắt liếc Diệp Tố Chi, từ sau khi Bạch Thanh Thu qua đời, lần đầu tiên cô bình thản như vậy.