"Còn nói cái gì?"
Trong lúc này, Trì Vi không khỏi sốt ruột, quay đầu muốn nhìn người đàn ông, cố tình hai người lại cách nhau rất gần.
Bởi vậy, một cái quay đầu liền vô ý sượt qua môi người đàn ông.
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô nổi lên một trận tê dại, nhịn không được mà run lên.
"Thầy... không phải em cố ý..."
Đón nhận ánh mắt trong trẻo của người đàn ông, Trì Vi vội nói.
"Ồ..., thật không."
Bạc Dạ Bạch khẽ đáp một câu bâng quơ, sau đó nắm lấy bàn tay thiếu nữ, giơ nhành hoa mai lên, cúi đầu cắn mấy cánh hoa.
"Thầy, hoa mai không ăn được!"
Trì Vi trừng mắt, không thể tin nổi nhìn người đàn ông, vội vàng muốn ngăn cản.
Nhưng chính vào giây phút đó, không đợi Trì Vi kịp phản ứng, bàn tay to của người đàn ông đã dán sau đầu cô, chậm rãi đặt xuống một nụ hôn, đồng thời cũng đẩy cánh hoa vào trong miệng cô.
"Ừm..."