Lại thấy Bạc Dạ Bạch lùi về sau một bước, tránh cô đụng chạm, bộ dạng không buồn không vui: "Giang trạch, không dung nổi đại tiểu thư."
Vài câu ít ỏi khiến tim Trì Vi nhảy lên, tràn đầy chua xót, khổ sở, tủi thân.
"Thầy...."
"Còn không đi?"
Trì Vi vừa mở miệng, Bạc Dạ Bạch đã hờ hững ngắt lời, giọng nói mang theo sự nặng nề.
Nháy mắt, cả người Trì Vi run lên, cô xốc chăn trên người ra, giống như đứa bé làm sai chuyện chậm rãi đứng dậy.
"Đi giày vào."
Mắt thấy cô gái trực tiếp đi chân trần xuống đất, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nhắc nhở.
Nghe vậy, Trì Vi cắn môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cố ý tùy hứng một lần: "Không đi, tôi sẽ không đi!"
Nói xong trực tiếp đứng dậy, đi nhanh về phía trước, nhưng trên đùi lại đau đớn, hình như sau cú ngã kia, đã lưu lại di chứng.
Nhất thời, cơ thể cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi.