Nhất thời, Trì Vi nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo ngơ ngác nhìn: "Thầy, tại sao lại là anh?"
Chỉ thấy Bạc Dạ Bạch mặc áo choàng tắm màu trắng, nước trên tóc còn nhỏ giọt, vừa mới tắm xong, cả người trông rất thoải mái hơn.
"Nếu không phải tôi, tiểu thư…. Hy vọng là ai?"
Mặt mày Bạc Dạ Bạch lạnh nhạt, tiếng nói không hề có độ ấm.
Nhất thời hô hấp của Trì Vi cứng lại, cô chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình còn mặc lễ phục, mặc dù trải qua một đêm đã có nếp gấp.
Nhưng dù sao cũng chứng minh một điểm, sau khi say không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ánh mắt thoáng nhìn qua, rơi trên bông hoa mai trên bàn.
Ký ức không trọn vẹn thoáng cái quay về được một ít, tối hôm qua chạy khỏi nhà họ Cung, gặp phải người nọ…. chính là Bạc Dạ Bạch!
Khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trì Vi liếc nhìn người đàn ông, không hiểu tại sao lại thấy, có vẻ như anh đang…. Mất hứng?
"Thầy, anh làm sao vậy?"