"Đúng, Bạc Dạ Bạch."
Nhìn thấy thiếu nữ gọi tên mình, đuôi mắt người đàn ông cong một chút, bớt đi mấy phần lạnh lẽo.
Tiếp đó anh cúi đầu, hôn lên má cô một chút: "Gọi lại."
"Bạc Dạ Bạch...."
"Không đúng."
Thiếu nữ ngoan ngoãn gọi, nhưng người đàn ông lại không đồng ý."
Nhất thời, Trì Vi lại khó xử, chỉ là lần này.... Không có nửa điểm suy nghĩ!
"Không đúng chỗ nào? Anh chính là Bạc Dạ Bạch...."
Nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ, giọng nói Trì Vi mang theo oán trách bất mãn.
Bỗng nhiên, giọng nói trầm ấm của Bạc Dạ Bạch lại vang lên: "Gọi thầy."
"Thầy...."
Giống như đứa trẻ bi bô tập nói, Trì Vi nói theo, giọng nói mềm mại động lòng người.
Bạc Dạ Bạch chậm rãi đứng dậy, hái một cành mai xuống, thay cho cành mai trước đó trong tay thiếu nữ, thuận miệng an ủi: "Lại gọi một tiếng nữa, sẽ đưa cho cô."
"Thầy".