Không nghĩ tới, người đàn ông dùng tới hai chữ "Hiến thân", kèm theo chút giễu cợt.
Sắc mặt Trì Vi cứng đờ, gò má hơi nóng lên, sinh ra một chút bối rối.
Lại thấy lúc này Bạc Dạ Bạch đã đứng trước mặt mình, nhất thời rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của anh rơi trên người mình sâu không lường được.
Lúc này cô mềm mại, gần trong gang tấc như vậy, dường như duỗi tay ra là có thể chạm đến.
Thế nhưng, Bạc Dạ Bạch coi như không có gì, nhặt khăn tắm rơi ở một bên lên, tiện tay khoác lên người cô: "Đại tiểu thư, cô không cần tự cho là mình thông minh. Nếu tôi muốn, cô cũng trốn không thoát, không cần dùng tới phương thức này..."
Dừng một chút, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa vẻ bất đắc dĩ: "Cô như vậy, chỉ là chà đạp chính mình."
"Chà đạp chính mình?"
Nghe vậy, đuôi mắt cô nhướng lên một cái, lộ ra vẻ kiều mị khêu gợi.