Không nghĩ tới vẫn trốn không thoát, Trì Vi nhíu mày cầm thuốc lên nuốt vào bụng, đắng đến nỗi sắp nôn ra.
Thấy thế, Bạc Dạ Bạch hiếm khi mỉm cười, bàn tay xoa xoa đầu cô: "Đại tiểu thư, ngoan."
Hành động này mang theo vài phần cưng chiều, mắt Trì Vi chớp chớp, trái tim khẽ rung động.
Về phần Bạc Dạ Bạch thì thấy lòng bàn tay mình hơi ướt, liếc nhìn mái tóc dài óng ả của cô còn sũng nước.
Khẽ nhíu mày, người đàn ông lấy ra một cái khăn mặt sạch sẽ, tự nhiên đặt lên đầu cô, lau khô từng chút một.
Rõ ràng Bạc Dạ Bạch lạnh lùng như ánh trăng, lại... Đột nhiên mang theo vẻ dịu dàng trí mạng!
Đáy mắt Trì Vi nổi lên từng vòng rung động, sáng quắc nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cả người mảnh khảnh thon dài, giống như nhất thụ chi lan.
Bỗng dưng, Trì Vi nắm chặt hai tay, hiện ra một tia khẩn trương: "Bạc Dạ Bạch."
"Hửm?"
Âm cuối của Bạc Dạ Bạch nâng lên, lộ ra vẻ quyến rũ, xác định tóc cô đã khô, vừa định để khăn mặt xuống.