Đối mặt với tình huống này, cơ thể Bạc Dạ Bạch khẽ cứng đờ, hiếm khi có lúc không biết phải làm sao.
Chỉ sau chốc lát, anh thử giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên cô lưng, từng chút từng chút vỗ về: "Không sao, tôi ở đây. Đừng sợ..."
Từ năm mười ba tuổi, vào đêm Bạch Thanh Thu qua đời Trì Vi rất ít khi khóc thành tiếng.
Cho dù khóc cũng chỉ một mình lặng lẽ liếm vết thương.
Kể cả ở trước mặt Nguyễn Nguyễn và Cung Tinh Tầm, lo lắng chị em ốt sẽ lo lắng cho mình, nên cô cũng cố hết sức kìm nén!
Hôm nay, ở trong lồng ngực Bạc Dạ Bạch, cảm xúc khó chịu lập tức như được mở chốt tự động.
Hơn mấy phút sau, Trì Vi chôn ở cổ Bạc Dạ Bạch, nghiêng đầu gác lên vai anh, mặc cho nước mắt từng chút rơi xuống.
Dần dần thấm ướt một mảng quần áo.
Bạc Dạ Bạch biết cô cần phát tiết, nên cũng không mở miệng ngăn cản.
Nhưng trong lúc cô khóc đồng thời còn không ngừng gọi "Thầy", từng chữ lưu luyến tận xương.