Bạc Dạ Bạch hiểu rõ, chuyện Hàn Phương Phỉ chết đã tạo nên đả kích quá lớn trong lòng cô.
Dưới loại tình huống này, thứ cô cần không chỉ là đồng tình, thương hại, an ủi, nhiều hơn... chính là sự tin tưởng!
Người thường trải qua loại chuyện này còn cảm thấy sợ... Huống hồ còn là cô!
Cho dù ngày thường cả người đầy gai nhọn, nhưng ở trong khung cô chẳng qua chỉ là một cô gái mới mười chín tuổi, được nuông chiều từ bé, làm sao mà chịu được?
Bởi vậy, người đàn ông ôn hòa trả lời: "Tôi biết cô chịu uất ức. Đừng hoảng hốt, từ từ nói..."
Bỗng nhiên, nghe người đàn ông nói như vậy, Trì Vi lập tức sụp đổ, cắn chặt môi, vẫn không kiềm chế nổi, giọng nói run rẩy: "Thầy... Tôi không giết người... Thật sự không giết..."
Trong đầu hiện lên từng màn, đầu tiên là một lớp tâm lý học, sau đó là cha mẹ Hàn Phương Phỉ, tiếp theo đó là cảnh sát thẩm vấn từng chút.
Cuối cùng lại là cha, Diệp Tố Chi và Trì An Hảo, còn có... Hoắc Đình Thâm!