Trì Vi mơ hồ gọi, đôi mắt hiện ra cô quạnh, những tia sáng vỡ vụn.
Nửa mê nửa tỉnh, không phân rõ hiện thực hay là cảnh trong mộng.
"Là tôi, đại tiểu thư."
Cho đến khi, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt mở miệng, giọng nói vẫn luôn thanh lãnh.
Trong nháy mắt, con ngươi Trì Vi co rụt lại, khôi phục lại một chút thanh tỉnh, nhưng càng nhiều hơn là... Vẫn không thể tin!
Bởi vì trong phòng, không bật đèn, chỉ có ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào rải rác.
Chỉ là trước mắt, ánh mắt vẫn lờ mờ như cũ.
Mắt thấy thân ảnh Bạc Dạ Bạch mông lung, cúi người nhích lại gần mình, còn đưa tay nắm cổ tay mình.
"Đau quá..."
Trì Vi thấp giọng kêu đau, mang theo chút suy yếu.
Trên cổ tay, còn mang còng tay lạnh lẽo, theo thời gian trôi qua, sớm đã làm tổn thương một ít da thịt.