Giọng nói bên tai truyền đến, nhẹ nhàng mà vô cùng mơ hồ, giống như nhìn thấu nội tâm bên trong của con người, không che giấu chút thâm ý.
Thế nhưng Trì An thật không hiểu được thâm ý đó, chỉ là không có cách nào che giấu đi vẻ e sợ.
"Nhìn cho kỹ, rồi ghi nhớ mãi trong lòng, em gái ngoan của tôi."
Đối với chuyện này, Trì Vi cũng không hề muốn giải thích. Chỉ là tiến sát đến gần Trì An, nở một nụ cười, không thể nào che giấu đi nét xinh đẹp tuyệt sắc: "Không hiểu sao? Không sao, một ngày nào đó cô sẽ hiểu... Trì An, sinh nhật vui vẻ!"
"Trì Vi, rốt cuộc là cô có hàm ý cái gì?"
Trái tim của Trì An khẽ run một cái, không nhịn được, gặng hỏi.
Tuy nhiên, nét mặt Trì Vi cười như không cười chậm rãi buông tay Trì An, sau đó cài lại cúc áo, che đi dấu hôn trên cổ.
Sau đó, cô lùi về sau một bước, bờ môi vẫn hết sức xinh đẹp: "Tôi đã nói rồi, đây là món quà lớn tặng cô."