"Xem ra chiếc đàn dương cầm này, thật sự rất quan trọng với cô à !"
Trì Vi hạ giọng, thở dài một tiếng,cô nhéch miệng cười có chút ác ý.
"Nếu, hôm nay là sinh nhật của em gái, thân là một người chị.Đương nhiên ,cũng phải đối tốt với em một lần, không muốn phá hủy ngày vui! Chỉ là, chị cũng giống em vậy cực kỳ thích chiếc đàn dương cầm này, chi bằng... Em gái cầu xin chị. Xin chị đừng phá hủy nó ."
Trì Vi thuận miệng nói ra một câu, khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Chỉ có một ánh mắt nảy lửa của Trì An chằm chằm nhìn vào cô.
Từ đầu đến cuối, cô ấy vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, tùy hứng, ngạo mạn, luôn làm khó dễ người khác.
Luôn luôn nhớ rõ hình ảnh ngày cô ta theo mẹ gả vào nhà họ Trì vào tối hôm ấy.
Cô ấy cao ngạo đến mức đẩy ngã cô ta ngay tại cửa phòng.Trì An, đúng không? Nhớ cho kỹ, tôi vô cùng chán ghét cô, cô cũng thấp hèn chẳng khác gì mẹ của mình cả!