Chỉ tiếc từ sáu năm trước, khi mẹ cô mất đi vào cuối mùa thu, từ đó bản thân không bao giờ được tổ chức sinh nhật nữa.
Còn nhớ khi bà ấy còn sống, cũng mua cho mình bánh gato, cũng cắm từng cây nến rồi đốt.
(Vi Vi, sinh nhật vui vẻ. Con gái lớn của mẹ, con lại thêm một tuổi nữa rồi…"
(Trên đời này, chuyện làm mẹ hạnh phúc nhất đó chính là sinh ra con, đứa con tốt nhất của ta…)
(Hy vọng trời cao phù hộ cho con một đời trôi chảy, có thể yêu thương, giúp đỡ mọi người…)
…
Khi đó Trì Vi còn nhỏ, cô không hiểu như thế nào là yêu thương người khác.
Bạch Thanh Thu ôm cô, ngồi trong bệnh viện, người đẹp mà lại dịu dàng: ( Yêu thương chính là ở trong lòng, âu yếm, ghi nhớ, bảo vệ. Muốn đem những thứ bản thân có trao cho người ta…)
Rồi cô chỉ trong chớp mắt, một mình cô ngồi ôm thi thể Bạch Thanh Thu cho đến khi trời sáng và khi nước mắt đã khô cạn.
Chồng bà, Trì Viễn, cho đến chết trong lòng vẫn chỉ có sự căm hận.