Lời Trì Vị Vãn nói chưa xong ngay lập tức đã bị nhấn chìm dưới mấy chữ lác đác của Bạc Dạ Bạch.
"Trì diễn viên", cách xưng hô này, nhiều người gọi vô số kể, đối với bản thân đã sớm thành thói quen.
Cuối cùng, chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó tiên sinh lại xưng hô như vậy, bản thân không khỏi có cảm giác như đang rơi xuống hố băng, những mũi khoan sâu sắc đến thấu xương!
Thời khắc này, cô không thể ý thực được tiên sinh thật sự không thích sự trêu chọc này… Nếu tiếp tục như vậy, e rằng đoạn tình nghĩa đã từng cũng bị mất hết, rồi chẳng mấy chốc trở thành người dưng nước lã.
Bởi vậy, nhìn cô gái đang tựa sát vào tiên sinh, dù cảnh tượng thân mật này có chói mắt thì bản thân vẫn không thể ngăn cản được: "Tiên sinh, người bảo trọng… Chú ý thân thể! Lần sau, Vị Vãn lại tới thăm…"
Dứt lời Trì Vị Vãn vẫn nhen nhóm lòng hy vọng được tiên sinh níu lại, dù chỉ là đôi lời.
Nhưng mà, không có… Một chút cũng không!