"Lạch cạch."
Nghe Trì Vị Vãn nói, chiếc thìa trong tay Trì Vi vô thức hạ vào trong bát sau đó va chạm với thành bát rồi phát ra những tiếng vang nho nhỏ.
Đôi mắt long lanh hơi co rụt lại: "Lão sư không thể sống hơn… ba mươi tuổi."
Dù rằng đã biết Bạc Dạ Bạch bị bệnh tim, tình trạng có chút nghiêm trọng…Chỉ là xưa nay, Trì Vi vẫn không bao giờ nghĩ tới, còn có một chuyện như vậy.
Nhất thời trái tim khẽ nhói lên, có cảm giác nghẹt thở không nói ra được.
Trì Vị Vãn vẫn tiếp tục bồi thêm mấy câu: "Đây là sự thật, sức khỏe của tiên sinh đã yếu từ lâu, không thể sống hơn ba mươi tuổi! Sáu năm trước bác sĩ phụ trách điều trị đã chính miệng nói ra điều này…"
Nói xong một câu rồi dường như nghĩ tới điều gì đó, tâm tư của Trì Vị Vãn nhất thời xáo động.
Năm ấy khi cô gặp tiên sinh bản thân chỉ mới mười sáu tuổi, tuy rằng không biết tuổi thật của người nhưng cũng có thể xác định anh ta lớn hơn mình vài tuổi.