Đột nhiên đối đầu với dáng dấp này của cô, Bạc Dạ Bạch run run, nhất thời chưa hiểu rõ.
Rồi sau đó anh ta cúi người đến gần, nhẹ nhàng hỏi: "Chân đau."
Đôi mắt Trì Vi long lanh vài giọt nước, giọng nói có phần e lệ, giơ tay nắm chặt rồi đánh vào lồng ngực anh ta: "Lão sư, thật đáng ghét, còn không phải do anh sao! Tối hôm qua hung mãnh như vậy, mọi người đã bảo dừng nhưng vẫn nhất quyết không chịu…"
Nói xong lời cuối, kém chút nữa Trì Vi cũng không nhìn được cơn buồn nôn về sự "Làm nũng" của chính mình.
Mặc dù có cố ý nhưng cũng không thể chối cãi sự thật… Dù sao, hiện tại thân dưới của cô, kỳ thực có chút thân mỏi chân đau!
"Khặc khục…"
Bạc Dạ Bạch lấy tay đỡ môi, không ngừng ho khan mấy lần, cảm thấy có chút không tự nhiên.
Bất chợt anh ta nhớ lại từng hình ảnh một, quả thật bản thân đã phạm sai lầm… Còn nhớ, cô nằm dưới hai hàng nước mắt chảy ra, cả người không ngừng giãy dụa rồi cuối cùng dần đi vào mê man.