Một ngày anh ta còn sống thì Trì Vị Vãn vẫn nhớ về nên khó tránh khỏi ghi nhớ trong lòng.
Nếu không còn gặp lại, cô cho rằng hắn đã chết rồi, vậy thì,… coi như chết rồi đi!
Huống hồ khoảng thời gian đó, kỳ thực kém chút nữa anh ta mất đi tính mạng, may mắn sao có thể gắng gượng mà sống sót.
Thân thể Trì Vị Vãn cứng đờ, cảm giác chua xót không nói được thành lời: "Tiên sinh, tại sao anh có thể nói như vậy. Nỗi đau khi anh mất đi, rất khó khăn tôi mới vượt qua được…"
"Khổ sở chỉ là tạm thời, từ từ rồi cũng có thể quên đi tất cả."
Bạc Dạ Bạch hờ hững đáp, dường như không có chút tình cảm nào còn sót lại.
Bất chợt nghĩ đến điều gì đó anh ta thuận miệng đáp: "Chỉ là Vị Vãn, lúc trước… Cô không cần phải thay đổi nguyện vọng."
Đột nhiên vừa nghe xong, lòng Trì Vị Vãn tràn ra một sự vui mừng, nếu như tiên sinh nhắc tới chuyện này, chắc chắn vẫn còn rất quan tâm đến bản thân, không phải sao.