"Bạc Dạ Bạch, anh cho rằng... Anh là ai chứ? Nói cho tôi biết những chuyện này, không lẽ còn muốn ta quỳ trước mặt nói một tiếng cảm ơn sao! Cảm ơn vì anh đã thờ ơ lạnh nhạt, cảm ơn anh vì đã để người đời sỉ nhục tôi, cảm ơn vì nhờ có anh mà cuộc đời tôi bỗng nhiên náo nhiệt hơn hẳn!"
Đối với lời nói đầy lý trí của người đàn ông này, thật sự suýt chút nữa sẽ sỉ nhục Trì Vi, đương nhiên một chữ cô nghe cũng không hề lọt tai.
"Lời anh nói, tôi không hiểu! Cũng không hề muốn hiểu..."
Ánh mắt Trì Vi ửng đỏ, nước mắt rơi xuống, không cách nào ngừng lại, không ngừng chảy xuống gò má.
Cơ thể không ngừng cảm giác như có lửa đốt, đầu óc bắt đầu cảm thấy mụ mị, cũng may là trời đêm mùa đông lạnh giá, khiến cho bản thân cảm thấy lạnh đến thấu xương, nhờ vậy mà ít nhất vẫn còn có thể giữ lại chút ý thức cuối cùng.
Chính là bởi, người đàn ông này muốn nói cho cô hiểu được đạo lý, âu cũng nên nhìn nhận từ góc độ hiện thực mà suy xét.