Nghe xong Bạc Dạ Bạch lại thấy phí công, đôi mắt vẫn hoàn toàn yên tĩnh và vẻ mặt cũng chẳng có chút lay động nào.
Thấy vậy Trì Vi chỉ cảm thấy trái tim mình như rơi vào vực sâu:"Bạc Dạ Bạch, hiện tại tôi bị người ta bỏ thuốc, nếu anh không cứu tôi… thực sự tôi sẽ bị làm nhục!"
Cuối cùng cũng nghe được hai chữ "Làm nhục", anh ta hơi nghiêng đầu dành cho cô một sự phản ứng bất ngờ: "Đại tiểu thư, cô không thấy quen thuộc sao?"
"Cái gì."
Trì Vi ngơ ngác hỏi ngược lại, trong cơ thể hai loại thuốc đang tồn tại hòa trộn vào nhau làm đôi mắt cô ửng đỏ đầy mệt mỏi và nhìn cực kỳ bất lực.
Ngay sau đó Bạc Dạ Bạch hơi cúi người, áp sát vào tai cô: "Lần thứ nhất của đại tiểu thư, cũng là bị người ta bỏ thuốc, thân thể lúc đó cũng như bây giờ. Sau đó không phải cô nói tôi làm nhục cô sao…"