Đôi mắt sáng rực của Trì Vi trừng lên, bên trong toàn là ngấn nước, dường như cô đang cảm thấy mờ mịt, luống cuống và có cả chút tuyệt vọng.
Cũng trong lúc đó cô nhìn cô gái mặc chiếc sườn xám đứng bên cạnh, chính xác là cô gái mà cách đây không lâu chính tay hắn đã lựa chọn.
Rất nhanh, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, cảm thấy cực kỳ hoang đường nhưng đây lại là cái cớ duy nhất để giải thích: "Anh không cứu tôi, là bởi vì… Anh có thể cùng cô ta. Vì lẽ đó, tôi liền mất đi theo giá trị, đúng không?"
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nhìn cô gái, từ trong đôi mắt dịu dàng kia không có một chút từ bi nào: "Nếu như đại tiểu thư đã muốn hiểu như vậy thì chắc là vậy rồi."
Ngừng nói một chút, đôi mắt anh ta lại nhạt đi rồi tiếp tục thêm một câu: "Nói đi cũng phải nói lại.
Đại tiểu thư là người thông minh, cần gì phải làm những việc ngu xuẩn."
"Đến bước đường cùng tôi mới cầu cứu anh, vậy mà anh cảm thấy… Đó là chuyện ngu xuẩn sao."