Lúc này Trì Vi mới tiến lên, cúi người xuống chuẩn bị đỡ Hoắc Đình Thâm dậy.
Thì đột nhiên nghe anh ta nói vậy, theo bản năng cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt mình là khuôn mặt trắng xám, như một ánh trăng lộng lẫy nhưng không có chút hồng hào nào của Bạc Dạ Bạch.
Cô mới nhớ ra Bạc Dạ Bạch vốn dĩ đã bị bệnh tim, thân thể rất yếu kém, vậy mà giờ lại ở nơi xung quanh là biển, nhiệt độ âm dưới 0 độ lạnh thấu xương tủy này.
Nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn tình hình của anh ta sẽ nguy cấp!
"Trì Vi, cô được, cô thật tốt! Ở ngay trước mặt tôi lại dám khoan dung người đàn ông đã hôn cô…"
Không thèm nhìn lấy sự giúp đỡ từ Trì Vi, Hoắc Đình Thâm mạnh tay đẩy cô ra, mang theo khuôn mặt lạnh lùng tức tối từ từ đứng dậy.
Trì Vi không hề phòng bị, bị đẩy một cái như vậy nhất thời lảo đảo, kém chút nữa là ngã ngồi dưới đất.
Rất nhanh, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia lắng xuống, cô không thể nào bình tĩnh được nữa, ngay lập tức sự giận dữ tuôn trào ra.