Dứt lời, cũng không cần đợi Lệ Trường Phong trả lời, Bạc Dạ Bạch chậm rãi xoay người, sắc mặt lạnh lẽo như ánh trăng.
Quan sát những ánh mắt tò mò, không ngừng đánh giá, bàn luận xung quanh, cũng không hề muốn bận tâm tới.
Nhìn dáng vẻ choáng váng, kinh ngạc của cô, làn môi mỏng của Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt mở lời, tiếng nói phát ra không khỏi làm say lòng người: "Đại tiểu thư, đi thôi!"
Từ đầu tới cuối Trì Vi đều thấy hết sức mơ hồ, vừa nghe người đàn ông nói như thế, lúc này mới thoáng hoàn hồn, không ngừng lo lắng nhìn Lệ Trường Phong: "Nhưng lão sư, Lệ tổng..."
"Đừng lo, không sao cả."
Bạc Dạ Bạch hững hờ nói chuyện, không để lộ chút tâm tình.
Lại nhìn vẻ nghi ngờ của cô, rõ ràng đang rất bất an, trực tiếp chủ động đưa tay về phía cô, một lần nữa nắm lấy tay cô dắt đi, bàn tay nắm chặt đến mức một kẽ hở cũng không có.