Đột nhiên nghe vậy trái tim của Trì Vị Vãn liền run lên, khuôn mặt không thể tin tưởng, vừa mới sắp xếp lại suy nghĩ thì lại một lần nữa bị xáo trộn.
"Oành…"
Tay cô lại càng run hơn, đột nhiên ly Champagne rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Thanh âm này, giọng điệu này, sự lạnh lùng này, tất cả, tất cả chỉ một người mới có thể có.
Người đó, chính là tiên sinh của cô.
Ngay lúc này, tay Bạc Dạ Bạch chạm vào mắt trên, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ xuống.
Trong nháy mắt, dung nhan của anh ta được hiện ra, rơi vào sâu trong đôi mắt của Trì Vị Vãn, ngay lập tức biến đổi, vành mắt cô chậm rãi đỏ ửng lên: "Tiên sinh… tiên sinh…tiên sinh…"
Cô lặp lại tiếng gọi ấy, mờ mịt như một đứa trẻ nhớ về… Những mảng ký ức loang lổ, lạnh lẽo xuyên thời gian, sâu sắc ngấm vào linh hồn.
Năm ấy cô mười sáu tuổi, kề bên thời khắc tuyệt vọng nhất của cuộc đời đã được tiên sinh cứu rỗi.
( A Vãn biết thân phận mình thấp kém, nên không được phép thích tiên sinh…)