Mười ba năm trôi qua, Trì An đã phải đối diện với sự thật ngay từ lúc mới lọt lòng, bản thân cũng đã cố nén để trở nên mạnh mẽ.
Chỉ là ngay lúc này, được người đàn ông ôm ấp trong lòng ngực, mọi oan ức đều được giãi bày, khiến cho chiếc áo sơ mi của hắn đang mặc ướt đẫm nước mắt, bên trên vẫn còn lưu lại dấu vết.
"Con người ở trên đời, chẳng có chuyện gì không thể không giải quyết được cả, đúng không?"
Câu hỏi cuối cùng của người đàn ông dường như giống với lời an ủi.
Cô ta gật gù, ghi nhớ trong lòng, mấy lời này qua nhiều năm như vậy, cô ta cũng không bao giờ có thể quên được.
Chỉ là sau khi mẹ cô ta đến, tự nhận đã để lạc cô ta, không ngừng ôm cô ta khóc lóc xin lỗi, khóc đến mức cảm động lòng người.
Đối với chuyện này, Trì An chỉ im lặng không phản ứng, không thể không thừa nhận.